[Sáng tác] Thuật Toán


Đã là bảy giờ tối nhưng hôm nay quán café Our Jazz không đông như mọi khi. Còn khá nhiều ghế trống trong quán. Giữa không gian yên ắng đó, tiếng guitar của Larry Carlton đang bay bổng qua hai chiếc loa Tannoy đặt ở góc phòng. Thằng Quân thả mình sâu trong ghế đệm. Nó đang dành hết tâm hồn để thưởng thức tiếng nhạc. Đang là buổi chiều tối giữa tuần, nên nếu có ai hỏi thằng Quân nó ghét gì nhất, nó sẽ trả lời là những bản nhạc Jazz, nhưng nếu người đó lại cắc cớ hỏi tiếp nó thích gì nhất, nó cũng sẽ trả lời là những bản nhạc Jazz. Thằng Quân nghiện nghe Jazz. Nhưng nó không thích nghe Jazz vào giữa tuần. Nhất là vào giai đoạn này, vì nhạc Jazz làm cho nó không tập trung vào công việc được. Đã có không dưới chục lần, thằng Đức cáu kỉnh, và lầm bầm những câu chửi thề, khi nó phát giác ra thằng Quân không ngồi ở máy để code, mà chạy lên gác, nằm thả mình nghe nhạc. Trong email mới nhất của công ty Công Nghệ GoalTech gửi cho nhóm nó, thì tụi nó chỉ còn đúng sáu tuần để chuẩn bị cho buổi đấu thầu, nhằm tìm ra đơn vị cung cấp giải pháp mới cho công ty. Trong cuộc đua lần này, nhóm tụi nó phải cạnh tranh với ba công ty công nghệ lớn, nhưng tụi nó lại là nhóm nắm trong tay công nghệ sáng giá nhất. Bởi vậy, việc thằng Quân bỏ việc, rồi nằm dài ra nghe nhạc cứ như là cây gai nhọn đâm vào sự kiên nhẫn của thằng Đức. Lần cuối cùng phát hiện ra thằng Quân trốn việc, thằng Đức đã đổ nguyên một xô nước đá vào đầu thằng này, khi nó đang lim dim mắt thưởng thức tiếng saxo của John Coltrane. Nhưng đó là những việc đã xảy ra tuần trước, vào cuối tuần, thằng Quân đã lập một kỷ lục, ngồi code suốt ba mươi sáu tiếng đồng hồ và hoàn thành bản demo. Ấn tượng đến mức thằng Đức tròn mắt ra nhìn nó, và chạy đi mua ngay cho thằng này một CD của Louis Amstrong. Chưa hết, nó còn bỏ tiền cho thằng Quân đi uống café Our Jazz bất cứ lúc nào trong cả tuần sau. Nó cho phép thằng Quân được nghỉ kỳ nghỉ dài nhất từ khi thành lập nhóm, kỳ nghỉ kéo dài cả…một tuần. Phần thưởng vì thằng Quân đã hoàn thành công việc sớm sáu tuần lễ.

*

Nhóm Animal do thằng Quân thành lập, ban đầu gồm ba thành viên, là nó, thằng Tiến và thằng Chiến. Cả ba là thành viên của đội tuyển lập trình viên của trường. Trái với hai đứa kia, thằng Quân thường xuyên trốn học, ngồi mày mò những thuật toán mà thằng Tiến vẫn gọi là “tào lao”. Chính nỗi ám ảnh về những thuật toán “tào lao” này của thằng Quân, đã làm cho đội tuyển hai lần bị loại ngay vòng đầu, ở các cuộc thi giữa các trường trong thành phố, vì nó…ngủ quên cả giờ thi. Nếu không biết rõ tài năng của nó, cũng như vị trí quan trọng của nó trong đội tuyển, thầy Khôi đã tống cổ nó ra khỏi đội từ lâu. Thằng Quân tin tưởng bằng cả trái tim, là thuật toán của nó sẽ có những đóng góp giúp thay đổi to lớn lĩnh vực Big Data (dữ liệu lớn). Thế nên nó chẳng bận tâm lắm chuyện thành bại của đội tuyển, và nó quyết định rủ hai đứa bạn lập nhóm riêng nhằm phát triển thuật toán, chỉ bởi vì hai đứa nó…ít chê ý tưởng của thằng Quân hơn so với cả đội. Về phần hai thằng Chiến và Tiến, mặc dù nhận lời tham gia nhóm, nhưng tụi nó vẫn có cảm giác hoang mang về hướng đi của nhóm. Tụi nó chỉ đơn giản nghĩ là thằng Quân sẽ sớm dẹp bỏ cái hướng đi đó, và đề ra những dự án hấp dẫn hơn trong tương lai, vì dù sao thằng Quân cũng là một lập trình viên giỏi, đầy sáng tạo. Mối nghi ngờ của hai đứa nó chỉ bị dẹp tan, sau khi thằng Đức xin gia nhập nhóm. Thằng Đức vừa hoàn thành chương trình thạc sĩ ở Úc xong, liền trở về nước tham gia nhóm Animal, từ chối hàng loạt lời mời ở lại làm việc của các công ty bên đó, sau khi được nghe thằng Quân giải thích về những gì nó đang làm. Và cũng từ đó, nhóm Animal bắt đầu lao đầu vào code. Tụi nó ăn ngủ chẳng còn theo lịch trình gì, cứ như con thiêu thân lao theo ánh lửa. Thầy Khôi, người rất thương tụi nó, chỉ thôi mắng tụi nó là “đồ điên” sau khi nhóm Animal được chấp thuận tham gia đấu thầu cung cấp giải pháp cho công ty GoalTech. Bữa đó, thầy Khôi ôm tụi nó và nhảy loi choi, chân đá, tay đấm loạn xạ, quên tuốt vẻ đạo mạo thường ngày của mình.

*

Tại quán Our Jazz, khi những luyến láy cuối cùng của tiếng guitar kết thúc, cặp loa Tannoy bắt đầu phát ra những giai điệu đầu tiên của bản Bali Run của nhóm FourPlay. Thằng Quân đang đung đưa người theo nhịp trống của Harvey Mason thì có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nó. 
- Nhạc hay quá phải không nhóc, nhất là khi tâm trạng đang thoải mái thế này. Chú Trình vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện thằng Quân.
- Dạ quá hay luôn chú, mà sao chú ở đây giờ này, lẽ ra chú đang ở Singapore chứ?
- Nhận được email của cháu, chú vội bay về chúc mừng đây nè.
- Dạ, con hào hứng quá, mà chú bỏ về vậy có ảnh hưởng công việc không?
- Không sao, chú cũng muốn về sớm sắp xếp vài việc. Có muốn chú thưởng gì không nhóc?
- Ăn tối ở nhà hàng năm sao nha chú. Thằng Quân lém lỉnh trả lời.
- Chuyện nhỏ, cháu muốn bao giờ đi? Chú Trình cười lớn.
- Thôi, con đùa thôi, hay bây giờ về nhà chú nghe nhạc nha, con nhớ dàn loa của chú.
- Ok. Nhưng trước tiên, con hãy nghe cuộc điện thoại đó đã.
- Cuộc điện thoại nào chú?
- Nó sẽ đến sớm thôi, chờ một chút.
Chú Trình vừa nói, vừa nháy mắt với nó. Chỉ lát sau, bài hát Phố Xa vang lên từ điện thoại. Thằng Quân xin phép và đi ra ngoài để nghe.
- Quân hả, mày còn bản backup nào của demo không? Giọng thằng Chiến đầy vẻ lo lắng.
- Không rõ, hỏi thằng Đức xem sao, mà có chuyện gì vậy?
- Thằng Đức ăn cắp bản demo và toàn bộ tài liệu bỏ đi rồi. Tất cả bản sao lưu trên cloud đều bị xóa sạch. Không ai liên lạc được với nó.
- Thằng Đức hả, nhưng tại sao nó làm vậy?
- Tao không biết, mày đang ở đâu?
- Được rồi, cúp máy đi, tao cần suy nghĩ một chút.
Có cái gì đó vỡ vụn dưới chân thằng Quân, bao nhiêu là công sức, mà tại sao lại là thằng Đức? Bất chợt hình ảnh cái nháy mắt của chú Trình kéo tâm trí nó về hiện tại. Nó vội vã đi vào trong.
- Nghe điện thoại xong rồi hả?
- Chú cho con hỏi…
- Tiền café chú trả rồi, đi về nhà chú rồi mình nói chuyện.
- Nhưng…
- Theo chú!
Hôm nay chú Trình có cái gì đó khó hiểu, tuy rằng nó đã quá quen với kiểu nói chuyện úp úp mở mở này của chú.

*

Thằng Quân quen chú Trình cũng ở cái quán Our Jazz này. Hôm đó là ngày nó bị thầy Khôi mắng té tát về cái tội ngủ quên giờ đi thi. 
- Tưởng nhóc chỉ đến quán vào cuối tuần? Một chú cỡ trung niên, ăn mặc có vẻ sang trọng bắt chuyện.
- Dạ mời chú ngồi, nay có chuyện không vui nên cháu ra quán cho khuây khỏa.
- Ừ, nhạc jazz luôn tạo hứng khởi cho chú. Chú là Trình, doanh nhân, còn nhóc?
- Con là Quân, con đang là sinh viên.
- Với khả năng của mình, cháu nên giới thiệu là lập trình viên đi nhóc.
- Sao chú biết ?
- Chú tò mò về cháu, và chú luôn có cách thỏa mãn sự tò mò của mình.
- Chà ! Thằng Quân không giấu được ấn tượng về phong cách của người đàn ông này.
- Có thể cho con biết vì sao chú tò mò về con không ?
- Chỉ có một chỗ ngồi, luôn bắt đầu lúc sáu giờ chiều, vào hai ngày cuối tuần, không lạ sao nhóc ?
- Dạ đúng là có hơi lạ, chú nói con mới để ý. Thằng Quân cười lớn trả lời. Nhưng chú có đồng ý với con là ngồi ở đây sẽ nghe nhạc được hay nhất không ?
- Đồng ý với cháu, đây là chỗ ngồi yêu thích của chú, trước khi bị cháu cướp mất mấy ngày cuối tuần. Chú Trình cười tươi.
- Con sẵn sàng chia sẻ với chú mà.
- Chú thường ít khi có dự cảm sai, và chú dự đoán rằng chú cháu mình sẽ trở nên thân thiết.
Quả đúng như lời chú Trình nói hôm đó, những dịp cuối tuần, thằng Quân luôn gặp lại chú ở quán. Với cái cách nói chuyện lấp lửng, nhưng luôn chính xác, chú Trình không làm thằng Quân thấy bối rối, ngược lại nó ngạc nhiên khi phát hiện ra hai chú cháu nói chuyện rất ăn ý, đặc biệt là ở lĩnh vực âm nhạc. Ở chú Trình toát lên một vẻ hào sảng của những doanh nhân thành đạt, vẻ sành sỏi của người đã từng va chạm nhiều trong cuộc sống, vẻ tinh tế và rất nhanh nhạy trong giao tiếp. Ngoài ra, thằng Quân còn bị ấn tượng mạnh về những thông tin mà chú biết được, dù ít khi chú để lộ ra. Không bao lâu sau, nó và chú Trình đã là « một đôi thân thiết », đúng như lời tiên đoán. Hai người thường xuyên gặp nhau, chú yếu là để thưởng thức nhạc Jazz, sở thích chung của hai người. Những lúc bên cạnh chú Trình, có một sức hút vô hình ở người đàn ông này, làm cho thằng Quân tin tưởng trút hết tâm tư. Từ chuyện gia đình, công việc, cho đến những rung động đầu đời của nó. Chú Trình có một tầm nhìn rất sắc sảo về xu hướng công nghệ của thế giới, và thằng Quân cũng trình bày cho chú ít nhiều về thuật toán của mình. Những lúc đó, chú Trình thường tỏ ra rất quan tâm. Nó có dự cảm người đàn ông này đã, hoặc đang làm việc trong lĩnh vực công nghệ. Nhưng về phần mình, chú Trình chỉ giới thiệu chú là chủ của một quỹ đầu tư tên là Vĩnh Phúc. Do thời gian gần đây, quỹ của chú có đầu tư vào vài dự án công nghệ, nên chú có chút kiến thức về công nghệ, chú Trình giải thích như vậy.
Thỉnh thoảng, chú Trình mời nó về nhà, thay vì ra quán Our Jazz. Nhà chú có một dàn loa « không đụng hàng » đúng như lời chú giới thiệu. Amplifier do một người bạn của chú ở bên Nhật ráp, còn cặp loa thì do một người bạn bên Anh đóng riêng cho chú. Thằng Quân rất mê dàn âm thanh này, cả về ngoại hình lẫn chất âm. Nó thường nói đùa với chú Trình là chú có một cô nàng « Ăng-lê nóng bỏng » với tâm hồn của một « võ sĩ Samurai». Chú Trình rất thích biệt danh này của dàn loa. Chú nói nó là người đầu tiên bày tỏ niềm ham thích đến thế đối với dàn loa của chú.

*
Ngồi lên chiếc ghế bành quen thuộc ở phòng nghe nhạc nhà chú Trình, thằng Quân chẳng hiểu nó chạy xe đến nhà chú thế nào. Quả thật, cuộc điện thoại của thằng Chiến và cái nháy mắt của chú làm đầu óc nó rối tung lên.
- Chú đã cho người tìm hiểu về cháu, nên chú biết về thuật toán mà cháu đang viết vào cái hôm chú cháu mình gặp nhau lần đầu. Chú Trình đưa cho nó một ly Chivas 21 và mở đầu câu chuyện.
- Dạ. 
- Thú thật là ban đầu chú chẳng quan tâm đến cái thuật toán đó, cho đến khi thằng Đức về Việt Nam và làm việc chung với cháu để phát triển nó. Điều đó làm chú tin là thuật toán của cháu có gì đó đặc biệt.
- Dạ.
- Chú có thử vài lần cố tìm hiểu xem thuật toán đó như thế nào, nhưng phải công nhận là thằng Đức nó bảo vệ thuật toán rất kỹ trước chú.
- Đức có biết chú ? Thằng Quân ngạc nhiên.
- Ừ phải, có lẽ không nên giấu cháu nữa. Đức là con của chú, chính xác là với người vợ trước.
- Con chú ? Thằng Quân càng ngạc nhiên hơn.
- Phải, để chú kể cháu nghe toàn bộ câu chuyện.

*

Chú Trình và cô Vân lấy nhau, ngay sau khi hai người tốt nghiệp đại học chuyên ngành may. Một năm sau, cô chú sinh thằng Đức. Kinh tế gia đình khá ổn định, vì cô chú đều có công việc tốt. Những tưởng đó là tất cả những gì chú mong đợi, ấp ủ, và xây dựng. Sau mười năm tích cóp, dành dụm, cô chú quyết định mua một căn nhà chung cư để ra riêng. Trong lúc cô chú đang tất bật lo chuẩn bị thủ tục mua nhà, thì một người bạn cũ của chú tìm đến. Sau khi trò chuyện rất lâu, người bạn này ra về, để lại chú Trình với những sự phấn khích lạ kỳ. Chú Trình thuyết phục cô Vân đem toàn bộ số tiền mua nhà, đầu tư vào công ty của người bạn chú. Quả thật, lợi nhuận đem về từ khoản đầu tư này, làm cho kinh tế gia đình mở ra một giai đoạn mới. Cô chú ước tính chỉ khoảng năm năm sau, cô chú sẽ mua được một căn nhà tốt hơn căn nhà chung cư đã bỏ lỡ. Nhưng thật trớ trêu, công ty bị phá sản, chú và cô mất hết tiền bạc. Những trận cãi nhau bắt đầu diễn ra thường xuyên. Sau đó, hai người li dị, cô Vân giữ quyền nuôi thằng Đức, còn chú thì quyết định sang Mỹ học. Sau khi học xong, chú lao đầu vào kinh doanh. Những năm tháng lăn lộn bên Mỹ, cùng những ám ảnh thất bại của quá khứ đã giúp chú Trình rất nhiều. Gặt hái liên tiếp nhiều thành công bất ngờ, chú xây dựng cho mình một sự nghiệp vững mạnh. Chú trở lại tìm mẹ con cô Vân, và có tỏ ý nối lại với cô Vân, nhưng cô không chịu. Chú đành đi bước nữa. Để bù đắp cho những năm tháng thiếu sự chăm sóc của bố, Chú chu cấp cho thằng Đức đầy đủ, thậm chí là dư dả. Nhưng không hiểu sao, tình cảm cha con không còn như xưa. Càng lớn, thằng Đức càng sẵn sàng thừa nhận và chứng minh nó ghét bố nó thế nào. Với nó, chú Trình là nguyên nhân duy nhất khiến gia đình tan vỡ. Nó không chịu nhận bất cứ thứ gì từ chú, ngoại trừ số tiền để nó qua Úc du học để lấy bằng Thạc sĩ. Nhưng nó luôn khăng khăng là chính nó sẽ trả lại cho chú.

*

- Cháu thấy đó, khi người ta hận một ai đó, người ta hay có những suy nghĩ kỳ lạ lắm. Và chú tin là hành động ăn cắp của nó hôm nay, cũng nhắm vào chú.
- Nhắm vào chú ? Nhưng tại sao ?
- À, theo chú đoán, nó muốn kiếm thật nhiều tiền, rồi ném vào mặt chú để trả thù.
- Trả thù ? Bằng cách nào ?
- Nó đang đem công trình của nhóm Animal đưa cho công ty ViVoTech.
- Con biết công ty này, hình như là một trong những đơn vị tham gia đấu thầu sắp tới, nhưng sao chú biết ?
- Chú có những cách riêng. Chú Trình nhún vai, tựa như chuyện chú biết những thông tin này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ban đầu chú cứ nghĩ nó sẽ đem thuật toán đó đến gặp chú trực tiếp, như vậy sẽ dễ thu xếp hơn. Nhưng không ngờ lại là ViVoTech. Chú phải thừa nhận là vấn đề đã trở nên phức tạp hơn nhiều.
- Cháu không hiểu.
- Đơn giản thôi, vì chú là CEO của GoalTech, chú cứ nghĩ là nó sẽ đem thuật toán đó đến gặp chú trực tiếp. Lúc đó, chú sẽ đem thuật toán đó trả lại cho cháu, và chú sẽ có cách đảm bảo thằng Đức không đem bản copy đi đâu được nữa.
- Chú là CEO của GoalTech ? Thằng Quân bắt đầu thấy chóng mặt. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, mà thông tin cứ dộng vô đầu nó, theo cái cách nó chẳng mong chờ chút nào.
- Dĩ nhiên, chú là CEO. Cháu không thấy ngạc nhiên khi GoalTech chấp nhận cho nhóm Animal tham gia đấu thầu sao ?
- Con có bất ngờ, nhưng con cứ nghĩ là do tài năng ngoại giao của Đức. Thì ra GoalTech chấp nhận nhóm tụi con, vì do Đức là con trai chú ?
- Không phải vậy, Đức không hề biết chú là CEO của GoalTech. Chú luôn giấu kín thông tin về GoalTech với gia đình. Gia đình chỉ biết chú là chủ của quỹ đầu tư Vĩnh Phúc mà thôi. Ngoài ra, thú thật là chú rất ấn tượng với thuật toán của cháu. Trợ lý của chú đã đi tìm Đức nói chuyện, chứ không phải Đức chủ động nộp đơn vào GoalTech.
- Theo như cháu nhớ, thì chú cháu mình chỉ trao đổi những thông tin căn bản về thuật toán đó thôi mà, chỉ với ít thông tin như vậy, mà chú quyết định cho nhóm Animal tham gia đấu thầu sao ? Thằng Quân cảm thấy nghi ngờ.
- Phải. Chú Trình đáp nhỏ nhẹ.
- Không phải do quan hệ của chú cháu mình mà chú chấp nhận thuật toán của Animal đấy chứ ? Chú đã nói là Đức bảo vệ rất kỹ thông tin về thuật toán mà.
- Đức đã bảo vệ, và làm rất tốt chuyện đó. Chú biết được giá trị của thuật toán nhờ có được tài liệu về nó, không phải từ các đầu mối cung cấp thông tin, mà là từ cháu.
- Từ cháu sao ?
- Phải, trong một lần đến đây, cháu có để quên một túi tài liệu.
Trí nhớ của thằng Quân bắt đầu hoạt động, dựa vào thông tin chú Trình vừa cung cấp. Đây rồi. Ngày hôm đó, sau một cuộc họp căng thẳng trong nội bộ nhóm, thằng Đức nhất định không chịu phương án của thằng Quân đưa ra do tốn thời gian và chi phí. Thuyết phục bạn không được, thằng Quân chán nản đem tập tài liệu về nhà. Đang trên đường về thì chú Trình gọi rủ qua nhà chú chơi. Hôm đó, thằng Quân uống hơi nhiều rượu, nên nó quên mất túi tài liệu ở nhà chú. Nhưng ngay sáng hôm sau, nó đã đến lấy về. Không lẽ chú Trình xem ngay trong đêm ? Thằng Quân vẫn còn thắc mắc.
- Ban đầu chú không nghĩ là tài liệu về thuật toán. Chú đang định đem cất giùm cháu, thì tờ giấy ghi chú rơi ra. Tờ giấy cháu đánh dấu những điểm quan trọng của tài liệu. Chú Trình nói, cắt đứt luồng suy nghĩ của thằng Quân.
- Và chú đã lấy ra xem ?
- Phải, chú đã tò mò rất lâu về thuật toán này.
- Nếu vậy tại sao GoalTech còn kêu gọi đấu thầu ? Con tin chắc đội ngũ phát triển của GoalTech có thể tự code giải pháp cho mình, căn cứ trên thuật toán của con. Con tin chắc đây là giải pháp tốt nhất, hoặc ít ra là một trong những giải pháp tốt nhất. Thằng Quân có vẻ ngượng ngùng về sự tự tin của mình.
- Chú tin chắc đây là giải pháp tốt nhất. Nhưng không, chú không có ý định đưa nó cho đội ngũ phát triển. Cháu nghĩ GoalTech được như ngày nay, là do chú đi ăn cắp những công trình nghiên cứu như thế này sao ?
- Con…
- Chú tò mò, là vì muốn biết nó như thế nào mà hấp dẫn thằng Đức đến vậy. Ngoài ra, chú có những kế hoạch riêng với GoalTech, nên mới kêu gọi đấu thầu.
- Con xin lỗi chú. Vậy là chú đã thấy, và chú mời Animal tham gia ?
- Phải, chú đánh giá rất cao thuật toán này.
- Cảm ơn chú ! Vậy là Đức đã đem thuật toán đến ViVoTech hả chú ?
- Ừ, với lời hứa hẹn vị trí giám đốc công nghệ từ ViVoTech.
- Ồ ! Thằng Quân đã bớt bỡ ngỡ trước những thông tin mà chú có được. Vậy là tụi con mất trắng. Cuối cùng, nó cũng đối diện với sự thật này.
- Vẫn còn khoảng năm tuần trước khi buổi đấu thầu diễn ra, chú hứa sẽ làm tất cả khả năng để cứu vãn chuyện này.
- Dạ
Thằng Quân lơ đãng ngó lên trần nhà. Những giai điệu của bản What A Wonderful World của Louis Amstrong chẳng thể lọt vào tai nó lúc này. Đây là lần đầu tiên, cái đầu của nó từ chối nhạc Jazz.
- Khả năng chú cứu vãn được là bao nhiêu phần trăm vậy chú ? Thằng Quân quay qua chú Trình hỏi.
- Không cao, có thể nói là rất thấp. Chú Trình uể oải đáp.
Chút hy vọng le lói trong nó chợt vụt tắt.
- Nhưng giả như chú thất bại, thì đây đâu phải là giải pháp duy nhất. Chú Trình mỉm cười với nó.
- Ý chú là sao ?
- Chú đã xem tài liệu của cháu, và chú nghĩ là mình có cách.
- Giải pháp đó đã bị nhóm Animal loại bỏ vì nó tốn thời gian và chi phí.
- Chú sẽ cho cháu mượn khoản « chi phí » đó.
- Dù vậy đi nữa, thì vẫn bất khả thi về thời gian. Giải pháp đó con đề ra, khi mà tụi con còn tới hơn ba tháng, và cả nhóm phải tập trung code hết sức. Trong khi bây giờ, tụi con chỉ còn năm tuần.
- Giải pháp đó, chắc là do vội vàng, cháu vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ.
- Ý chú là ?
- Chú không thể cung cấp nó cho cháu, chính cháu phải tự tìm ra.
- Giải pháp đó có thể vượt qua được yếu tố thời gian sao chú ? Trong vòng năm tuần ?
- Phải, và chú tin là cháu có thể tìm ra, chỉ cần xem xét nó thật kỹ lần nữa.
- Chà ! Thằng Quân thấy phấn chấn hẳn lên, nhưng giải pháp này, nó đã suy nghĩ ba đêm liền, và đã phải chấp nhận việc mất thời gian như là yếu tố bắt buộc.
- Để chú cho cháu một gợi ý nhỏ. Cháu nên về nhà và chồng chuối rồi hẵng suy nghĩ, đôi khi có những thứ phải nhìn ngược lại mới ra. Chú Trình hóm hỉnh nói.
- A, thằng Quân la lớn. Y như là vừa có một quả bom nguyên tử nổ trong đầu nó. Các dây neurone trong đầu nó bắt đầu chạy với tốc độ ánh sáng.
- Sao rồi nhóc ?
- Con về đây, con đang cần cái laptop của con hơn bao giờ hết.
- Bình tĩnh nha nhóc, để ngồi vào cái laptop của cháu, thì cháu cần phải sống từ bây giờ cho đến lúc đó. Nhưng với cái kiểu chạy xe mà đầu óc suy nghĩ lung tung như cháu, thì chú hoài nghi quá. Chú Trình cười lớn chọc nó.

*
Trong cái sảnh rộng mênh mông phía trước phòng họp của GoalTech, thằng Chiến và thằng Tiến không ngừng đi tới đi lui, làm như khi đi như vậy, tụi nó sẽ xả trôi được căng thẳng đang đầy ứ lên trong người. Trái với hai thằng bạn, thằng Quân chỉ ngồi trên ghế và bình tĩnh quan sát thằng Đức trong nhóm người của ViVoTech. Lúc nhóm Animal bước vào sảnh chờ, thằng Đức đã không giấu được vẻ ngạc nhiên. Tuy vậy, cả hai bên không nói với nhau lời nào. Mãi đến khi thư ký của buổi đầu thầu ra kêu mọi người vào phòng họp, khi đi bên cạnh nhau, thằng Đức mới nói nhỏ với thằng Quân
- ViVoTech đã đăng ký bản quyền cho thuật toán đó rồi.
- Tao biết ! Thằng Quân đáp nhẹ nhàng.
Thằng Đức càng ngạc nhiên hơn. Trong năm tuần lễ, chỉ có phép màu, nhóm Animal mới có thể code được một thuật toán mới. Còn nếu Animal nộp bản demo tương đương với bản demo của ViVoTech, Animal sẽ bị loại, chưa nói đến nguy cơ bị kiện vì vi phạm bản quyền.
- Số tiền GoalTech sẽ trả nếu nhóm mình chiến thắng, vẫn không đủ với mày sao ? Thằng Quân hỏi nhỏ.
- Vấn đề không chỉ là tiền, tao cần chứng minh năng lực của mình. Và, theo tao, làm quản lý ở một công ty lớn, còn hơn là làm phó nhóm ở cái nhóm vô danh. Có được thuật toán này, ViVo sẽ gây tiếng vang lớn, và ở vị trí giám đốc công nghệ, tao sẽ có dịp phát huy hết khả năng của mình. Thằng Đức giải thích với đầy vẻ tham vọng trên khuôn mặt. Xin lỗi, tao phải lo chuẩn bị thuyết trình đây. Thằng Đức đáp rồi chuyển hướng đi về khu vực dành riêng cho công ty ViVo.
- Chú Trình lại ghi điểm vì đoán đúng. Thằng Quân nghĩ thầm. Nó cũng bước về phía khu vực dành riêng cho nhóm Animal.
Hôm nay CEO của GoalTech vắng mặt. Nên giám đốc công nghệ sẽ là người chủ trì chính buổi đấu thầu. Danh sách thứ tự các đơn vị nhanh chóng được phổ biến. Công ty ViVo sẽ là đơn vị trình bày kế cuối, trước nhóm Animal. Lại là một ý đồ của chú Trình, thằng Quân mỉm cười nhủ thầm.
Lần lượt hai công ty đầu danh sách lên demo những giải pháp thông dụng của cộng đồng mã nguồn mở, cho các hệ thống Big Data (dữ liệu lớn). Đến lượt ViVo, thằng Đức đứng lên thuyết trình với vẻ tự tin và chuyên nghiệp của một Thạc sĩ tốt nghiệp ở Úc. Cả phòng họp ấn tượng, không chỉ vì bài thuyết trình xuất sắc, mà còn vì kết quả của demo. Nếu thuật toán này được công bố, đây sẽ là một tin tức chấn động trong cộng đồng mã nguồn mở. Thuật toán này sẽ làm tăng tốc độ truy vấn dữ liệu lên 20%, ngoài ra, nhờ vào cấu trúc index được xây dựng thông minh, thuật toán còn tiết kiệm cho nhà đầu tư 10% chi phí phần cứng. Quả là quá sức ấn tượng. 
“Chúng tôi tin là, với thuật toán độc đáo này, chúng tôi sẽ đem lại lợi ích to lớn cho công ty GoalTech. Đảm bảo cho công ty có đủ khả năng cạnh tranh với không chỉ các công ty công nghệ khác trong nước, mà là cả các tập đoàn công nghệ trên thế giới sử dụng mã nguồn mở cho hệ thống lưu trữ và xử lý dữ liệu lớn. Bằng nhiệt huyết tuổi trẻ và sự hăng say sáng tạo, chúng tôi mong muốn sẽ cùng góp sức với GoalTech để chinh phục những đỉnh cao thành công mới, ngay từ hôm nay.” Thằng Đức kết thúc bài thuyết trình đầy sức thuyết phục. Hội đồng thẩm định của GoalTech đứng hết lên và đồng loạt vỗ tay tán thưởng chàng trai trẻ. Chẳng còn nghi ngờ gì về thắng lợi nằm chắc trong tay của ViVo. Thậm chí có vài người còn tỏ vẻ không quan tâm đến phần trình bày tiếp theo của nhóm Animal. Ai cũng muốn kết thúc sớm buổi đấu thầu và tận hưởng bữa tiệc ăn mừng ngay sau đó.
Thằng Quân bước lên bục thuyết trình, cố gắng thu hút sự chú ý của hội đồng thẩm định. 
- Chúng tôi, nhóm Animal, xin gửi đến hội đồng thẩm định và mọi người có mặt trong phòng họp này lời chào trân trọng.
- Demo của cậu có tối ưu hơn của ViVo không? Nếu không thì bỏ qua đi, chúng tôi không muốn mất thời gian. Giám đốc công nghệ của GoalTech cắt ngang bài thuyết trình của thằng Quân.
- CEO đã dặn kỹ là phải tôn trọng bài thuyết trình của các nhóm. Em nghĩ anh nên cho nhóm Animal ít phút. Thư ký của buổi đấu thầu lên tiếng.
Giám đốc công nghệ của GoalTech ngồi xuống, và phẩy ra hiệu cho nhóm Animal tiếp tục. Thằng Quân cảm ơn mọi người, và lại tiếp tục bài thuyết trình. Ngay khi các báo cáo về kết quả của demo được chiếu lên màn hình, cả ViVo và hội đồng thẩm định đều há hốc miệng, không tin vào mắt mình.
- Vâng, như quý vị đã nhìn thấy, thuật toán của chúng tôi có tốc độ truy vấn dữ liệu là 20%, và tiết kiệm không gian lưu trữ lên đến 25%. Thằng Quân công bố kết quả demo của mình.
- Phản đối! Tôi đề nghị xem xét lại thuật toán của Animal, tôi cho rằng Animal đã ăn cắp thuật toán của chúng tôi, và đã gian lận trong báo cáo. Thằng Đức hùng hổ lên tiếng, sau khi cảm giác bất ngờ qua đi.
- Tài liệu về thuật toán của ViVo và Animal đã được ban thư ký xem xét cẩn thận. Chúng tôi tuyên bố thuật toán của Animal độc lập với thuật toán của ViVo và hoàn toàn hợp lệ. Ngoài ra, kết quả của demo đã được nhóm trợ lý kỹ thuật kiểm tra kỹ lưỡng, đảm bảo không có sai sót gì. Thư ký của buổi đấu thầu tuyên bố dõng dạc.
Thằng Đức buông người xuống ghế, mặt trắng bệt đi vì tức giận. Rõ ràng thằng Quân đã chơi xỏ nó, khi giấu nhẹm thuật toán này. Các thành viên khác của đoàn ViVo nhìn thằng Đức với ánh mắt tức giận. Công ty ViVo đã làm tất cả để thắng cuộc đấu thầu này, nhưng kết quả rõ ràng đang nghiêng về phía nhóm Animal. Và tội đồ, không ai khác, chính là thằng Đức.
Buổi đấu thầu kết thúc nhanh chóng sau đó với kết quả là phần thắng thuộc về nhóm Animal. Đích thân giám đốc công nghệ của GoalTech đã đến bắt tay tỏ ý xin lỗi thằng Quân. Ngay lúc đó, CEO của GoalTech xuất hiện. Chú Trình bước lên bục và tuyên bố:
- GoalTech sẽ đầu tư vào Animal để phát triển thuật toán này đi đến hoàn thiện. GoalTech sẽ là một cổ đông của công ty công nghệ Animal. Và thuật toán này sẽ được áp dụng cho không chỉ trong nội bộ GoalTech, nó cũng được đóng góp cho cộng đồng mã nguồn mở với vài điều kiện về việc sử dụng. Animal sẽ nắm toàn bộ bản quyền cho phiên bản thương mại của thuật toán, sẽ được giới thiệu vào tháng bảy sang năm. Chúng tôi sẽ có một buổi họp báo về vấn đề này, và sẽ được thông báo rộng rãi trên truyền thông trong thời gian tới. Bây giờ, xin thay mặt GoalTech, cảm ơn tất cả các đơn vị tham gia buổi đấu thầu. Chúng tôi trân trọng mời các bạn di chuyển qua sảnh tiệc ở tầng bốn.
Chú Trình rời khỏi bục thuyết trình, tiến về phía thằng Đức đang thẫn thờ ngồi trên ghế.
- Bố nghĩ con nợ thằng Quân một lời xin lỗi.
- Bố là CEO của GoalTech? Thằng Đức cất tiếng yếu ớt. Nó cảm thấy tối nay nó đã đánh mất tất cả.
- Bố cho là chúng ta sẽ còn nhiều chuyện phải nói với nhau, tuy nhiên bố dành ưu tiên lúc này cho thằng Quân. Đứng lên và chứng tỏ mình là đàn ông đi con trai.
Thằng Đức hiếm khi nào chịu nghe lời bố nó, nhưng lần này, không hiểu sao nó không có sức kháng cự lại. Nó bước đi ra ngoài, và phát hiện thằng Quân đang nấn ná ở cửa.
- Chào bồ tèo, tao nghĩ là Animal đang cần một phó giám đốc. Thằng Quân mở lời trước.
- Mày mời tao làm việc sao?
- Chứ mày nghĩ tao đang mời cây cột nhà à? Thằng Quân dí dỏm trả lời.
- Mày không giận tao sao?
- Giận mày thì tao code với ai? Thằng Quân cười lớn. Nhưng mày phải chấp nhận điều kiện ba tháng đầu không có lương. Nói xong, nó kéo tay thằng Đức vào thang máy.
Lưỡng lự một lát, thằng Đức cũng đi theo thằng Quân. Trong lòng nó đang ấm lên một niềm vui nhỏ.

*

Trở lại thời điểm ba ngày trước buổi đấu thầu, tại nhà của chú Trình, thằng Quân vừa demo cho ông xem xong thuật toán mới của nó.
- Xuất sắc! Những nỗ lực của cháu đúng y như là ta kỳ vọng.
- Cũng nhờ gợi ý của chú đó. Chú có chắc là thành công không ?
- Chắc chắn 100%, thằng Đức sẽ rất ngạc nhiên đây.
- Nó có bị rắc rối gì với ViVo không chú ?
- Cháu vẫn còn lo cho nó sao ?
- Dạ, dù sao tụi con cũng có những quãng thời gian sát cánh bên nhau.
- Quân nè, chú muốn cháu giúp chú một việc.
- Dạ.
- Hãy nhận lại thằng Đức vào Animal, nó không phải là người xấu. Nó chỉ bị hận thù che mắt, và không được người cha này giáo dục tốt. Là lỗi của chú.
- Tại sao lại là Animal, sao không phải là GoalTech ?
- Chú tin cháu sẽ cảm hóa được nó, và chú cũng tin Animal sẽ còn tiến xa, vượt qua cả GoalTech, chú không muốn cản đường phát triển của tụi con.
- Chú đang nịnh con đấy à ? Ok. Đổi lại, con có thể đến đây bất cứ lúc nào con thích để nghe nhạc. Chú thấy sao ?
- Chú nghĩ cháu cần xem xét lại đề nghị đó, vì có lẽ cháu sẽ không còn muốn đến đây tới mức như thế đâu.
- Ý của chú là…
- Chú sẽ tặng dàn âm thanh này cho cháu. Chú đã đặt hàng bộ mới rồi, nó đang trên đường về.
- Nhưng bộ này là vật kỷ niệm của chú mà. Con không nhận đâu. Thằng Quân bối rối.
- Chú tin là những người bạn của chú sẽ đồng ý với chú, cháu hoàn toàn xứng đáng với nó. Họ mà bắt gặp ánh mắt của cháu mỗi khi nhìn bộ dàn, dám họ còn hạnh phúc khi nó là của cháu hơn là của chú. Chú Trình cười lớn.
Tiếng cười của thằng Quân giòn tan, trong giai điệu của bài hát What A Wonderful World. Phải, nó nghĩ, đẹp làm sao !


Thủ Đức
                       tháng 7 năm 2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét